Tại sao khi không lại nói tới chuyện khiêu vũ... Suốt 18 năm qua, Doanh Tuyết chưa bao giờ tham dự một buỗi khiêu vũ nào. Không phải nàng không có dịp, mà vì nàng không cảm thấy hứng thú. Ly Ly nói: - Ngày mai là lễ giáng sinh, phải không... Hôm sau trường cho nghỉ. Chúng mình được rảnh rang vậy cũng nên đi chơi cho biết! Doanh Tuyết lắc đầu: - Buổi khiêu vũ thì gì mà phải biết... Mình tưởng tượng cũng biết được rồi! Ly Ly kêu lên: - Có rất nhiều việc không thể dựa vào sức tưởng tượng mà biết được đâu! Như là vẽ tranh, có khi chị cũng cần phải nhìn cảnh thực để vẽ, phải không... Doanh Tuyết nghĩ ngợi và cười: - Chị nói có lý đấy, Ly Ly! Ly Ly nói thêm: - Huống chi đây lại là một cuộc khiêu vũ gia đình, đứng đắn lắm. Doanh Tuyết khoát tay: - Không cần phải nói lý do. Tôi hứa đi với chị đó. Dù có đi lên đoạn đầu đài cũng đi! Ly Ly vui mừng: - Buổi khiêu vũ mà lại bảo là đoạn đầu đài, chị thí dụ nghe hay ghê! Doanh Tuyết nói: - Tối mai chị đến tìm tôi nhé. Đúng tám giờ tối là tôi chuẩn bị xong tất cả. Ly Ly cười thật ngọt: - Nói cho chắc nghe! Nhưng nầy... Doanh Tuyết à, tụi mình không có bạn trai nào gọi là bạn nhẩy cả! Doanh Tuyết thản nhiên: - Chỉ đi coi cho biết một cuộc khiêu vũ, thì cần gì bạn trai... Chúng mình đâu phải đi chọn bạn trai! Ly Ly đáp: - Người ta bảo trong một cuộc khiêu vũ dễ quen với con trai lắm. Doanh Tuyết xô Ly Ly ra cửa: - Về đi! Chờ tối mai sẽ đi chọn một ông chồng! Ly Ly kêu lên: - Doanh Tuyết, chị dừng đuổi tôi về. Chúng mình hãy đi trượt băng chơi, được không... Doanh Tuyết lắc đầu: - Bộ chị không thấy sao... Tôi đang chuẩn bị vẽ tranh! Ly Ly vẫn không chịu buông tha: - Khí trời hôm nay trượt băng thích lắm. Chị nhất định phải đi với tôi! Doanh Tuyết không còn cách nào khác hơn: - Ối chà! Xem ra chị cần phải có một người bạn trai, bằng không thì tôi không còn ngày nào được yên thân với chị! Ly Ly hài lòng: - Tôi không cần biết! Chúng mình là những người bạn chết sống có nhau mà! Doanh Tuyết cởi áo bông, thay vào một chiếc áo len vừa thô vừa dày và một chiếc quần cao bồi. Nàng lại mang một đôi giầy thể thao vào: - Thôi mình đi! Nếu không đi ngay tôi sẽ thay đổi ý định đấy! Ly Ly thấp hơn nàng nửa cái đầu. Cô ta hài lòng kéo nàng cùng bước ra cửa. Đây là một sân trượt băng trong nhà, tiện nghi thật đầy đủ, người đến chơi cũng rất đông đảo. Trong dịp lễ giáng sinh nầy, người đến chơi phần đông là học sinh, sinh viên. Doanh Tuyết đi thuê hai đôi giầy trượt băng có bánh xe, cùng Ly Ly ngồi xuống cạnh sân mang vào. Hai người đều là tay trượt băng giỏi mà cũng là khách hàng thường xuyên ở đây. Nhiều thanh niên tới chơi môn thể thao nầy đều biết mặt hai nàng. Có nhiều người đang để ý nhìn họ, nhưng họ chẳng hề để tâm tới chuyện đó. Doanh Tuyết lướt ra sân trượt băng trước. Tư thế của nàng thật đẹp mắt và nhẹ nhàng. Nàng chạy được một vòng thì Ly Ly cũng theo ra tới nơi. Chớ thấy Ly Ly nhỏ con mà xem thường, tài trượt băng của nàng thật ra ít có ai sánh kịp. Nàng có thể thay đổi trên mười kiểu trượt băng ngoạn mục, làm cho người xem phải hoa mắt. http://phim02s.blogspot.com/
No comments:
Post a Comment